Mái nhà tôi dựng bằng mồ hôi và những tấm tôn Austnam

Austnam » Thông tin » Mái nhà tôi dựng bằng mồ hôi và những tấm tôn Austnam

Tôi là một người thợ xây. Cả đời tôi gắn với gạch, với vữa, với những công trình của người khác. Tôi xây nhà cho bao nhiêu người, lợp mái cho bao nhiêu ngôi nhà, nhưng phải gần nửa cuộc đời trôi qua tôi mới đủ tiền để làm một mái nhà cho chính gia đình mình.

Tôi nhớ ngày đó rõ lắm. Vợ chồng tôi cầm trên tay số tiền dành dụm từ những năm đi làm thuê, làm mướn khắp nơi. Tiền không nhiều, nhưng đủ để tôi dám mơ về một mái nhà — nơi vợ tôi có thể yên tâm mà ngủ, nơi các con tôi có thể lớn lên bình yên dưới một mái che vững chãi.

Lời hẹn với chính mình: “Nhà mình phải bền hơn nhà mình từng ở”

Tôi từng trải qua tuổi thơ trong một căn nhà dột nát. Mưa là phải chạy thau, chạy chậu. Nắng là nóng hầm cả căn nhà.
Nên tôi tự nhủ:

“Làm nhà cho gia đình thì phải làm thứ tốt nhất trong khả năng. Mái nhà phải bền, phải mát, phải chịu được nắng mưa để con cái yên giấc.”

Tôi đi khảo sát khắp huyện, hỏi anh em thợ, hỏi cả chủ những nhà tôi từng sửa. Và lần nào hỏi về mái tôn tốt, người ta cũng bảo:

“Lợp tôn Austnam đi. Tôn múi Austnam bền lắm, không rỉ nhanh, chịu được nắng gió. Nếu có điều kiện thì dùng thêm tôn xốp Austnam 3 lớp cho mát.”

Là thợ xây lâu năm, tôi biết mình không có nhiều lựa chọn sai được. Một lần sai là cả nhà khổ theo. Thế là tôi quyết định chọn mái tôn Austnam cho ngôi nhà nhỏ của mình.

Ngày lợp mái – ngày tôi thấy mình thực sự làm được một điều cho vợ con

Hôm lợp mái, nắng như đổ lửa. Tôi đứng cùng anh em thợ, nâng từng tấm tôn múi Austnam lên khung xà gồ.
Tôn mới sáng lên dưới nắng, đẹp đến mức vợ tôi cứ đứng nhìn mà cười mãi.

Tôi nhớ khoảnh khắc khi tấm tôn cuối cùng được đặt vào vị trí. Tôi ngẩng đầu nhìn mái nhà mình – một mái nhà thật sự.
Không phải mái nhà của ai khác.
Không phải công trình tôi làm cho người ta.
Mà là mái nhà cho chính con tôi, vợ tôi, gia đình tôi.

Tôi đứng lặng hồi lâu. Ngực nghèn nghẹn.
Mọi mệt mỏi mấy chục năm làm thợ như tan biến.

Vợ tôi đặt tay lên vai tôi, cười bảo:

“Ông ạ, từ nay các con không còn cảnh nóng nực như hồi trước nữa. Mái nhà như thế này là ổn rồi.”

Tôi chỉ gật đầu. Nhưng trong lòng, tôi thấy tự hào nhiều lắm.

Những năm tháng con tôi lớn lên dưới mái tôn Austnam

Căn nhà nhỏ ấy là nơi ba đứa con tôi chạy nhảy, ăn ngủ, học hành.
Mỗi mùa nắng, tôi càng thấy mình chọn đúng.
Ở quê mà 40 độ thì nóng chẳng thua gì phố xá.

Nhưng dưới mái tôn xốp Austnam, căn nhà mát dịu hơn hẳn.
Các con ngủ ngon, không bị oi bức.

Khi mưa đêm, tiếng mưa gõ nhẹ xuống lớp tôn Austnam 3 lớp nghe êm lắm — không ồn như tôn một lớp mà tôi từng thấy ở nhiều nhà khác.
Bọn trẻ ngủ ngon lành, chẳng bị đánh thức.

Bao nhiêu năm, mái nhà ấy che chở cho cả gia đình tôi khỏi giông gió, khỏi cái nắng gay gắt của miền Bắc, khỏi những đêm bão mưa mà người ta phải lo sợ.

Tôi làm thợ, tôi biết rất rõ một mái nhà chất lượng có ý nghĩa thế nào.
Và tôi biết mái nhà của tôi đã làm tròn trách nhiệm ấy.

Khi các con trưởng thành… tôi mới hiểu giá trị thật của mái nhà

Rồi các con lớn lên, đi học, đi làm.
Ngôi nhà nhỏ trở nên vắng hơn.

Nhiều người nói với tôi:

“Xây nhà mới đi. Nhà cũ rồi, thay cái khác cho khang trang.”

Tôi cười.
Không phải tôi tiếc tiền.
Mà là… tôi tiếc ký ức.

Ngôi nhà nhỏ này đã đưa các con tôi ra đời, nuôi chúng lớn, giữ chúng lại trong những năm tháng khó khăn.
Từng tấm tôn lợp Austnam trên mái là từng giọt mồ hôi của tôi.
Từng thanh xà gồ là từng năm tháng chắt chiu làm thuê nuôi gia đình.

Sau này, các con tôi muốn sửa lại nhà, nhưng chúng bảo:

“Bố ạ, mái này bố dựng bằng cả thanh xuân. Chúng con chỉ thay những tấm hỏng thôi. Mái Austnam này phải để lại.”

Tôi nghe mà sống mũi cay cay.

Chọn tôn Austnam – thứ tôi tự hào nhất cuộc đời thợ xây của mình

Tôi đã xây cho người ta hàng trăm mái nhà.
Nhưng mái nhà tôi dựng cho gia đình mình, mái nhà dùng tôn múi Austnamtôn xốp Austnam, lại là điều tôi tự hào nhất.

Nó không chỉ bền, mát, êm…
Nó là bằng chứng rằng tôi – một người thợ nghèo — cũng có thể tạo ra một nơi an toàn và đẹp đẽ cho vợ con.

Dưới mái nhà ấy:

  • Con tôi mọc răng đầu đời.

  • Vợ tôi thức đêm chăm con ốm.

  • Gia đình tôi ăn những bữa cơm chan đầy nước mắt và tiếng cười.

  • Ba đứa nhỏ lớn lên, đi xa, rồi trưởng thành.

Mái nhà ấy giữ tất cả trong lòng nó.

Chốt lại

Giờ đây, dù cuộc sống khấm khá hơn, các con có nhà riêng, tôi vẫn nhất quyết giữ ngôi nhà cũ.
Nó là nơi trái tim tôi thuộc về.

Mái tôn Austnam không chỉ che mưa che nắng.
Nó che cả một đời lam lũ và những năm tháng yêu thương của gia đình tôi.

Nếu có ai hỏi tôi — một thợ xây từng cầm trên tay đủ loại vật liệu — rằng nên lợp mái gì cho nhà mình…
Tôi sẽ nói ngay, không cần nghĩ:

“Hãy chọn một mái tốt nhất bạn có thể.
Còn tôi, tôi chọn Austnam.”

Hotline